[CĐ] Chỉ Để Ý Đào Hầm – chương 63

Chương 63

Edit : Tiếu Tiếu

          Cốc Thừa an mở to ánh mắt vô thần, không tiếng động nhìn hai tay của mình, nghe vậy cũng vẫn thờ ơ, giống như sắp chết.

          Tuy rằng như thế, nhưng những gì hắn gây nên lúc nãy giống như thần ma, e sợ dư uy, vài người bên cạnh nhất thời còn không dám tới gần, ở một bên cẩn thận quan sát hắn.

          Đôi mắt Quý Thành Phong u ám , bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh nửa bước, Cốc Thừa An như có cảm giác, quay đầu tà nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, Quý Thành Phong biến sắc, ngay lập tức lui lại ba bước.

          Cốc Thừa An kéo kéo khóe miệng, hai tay che mặt giống như khóc giống như cười, phát ra thanh âm đứt quãng, “Giải quyết trong chốc lát cũng không phải là chính đạo? Ha hả, đã có đường tắt, liệu có mấy người cam nguyện chậm rãi tu luyện? Ngươi nhìn xem, bọn họ có mấy người không nghĩ muốn có, chẳng sợ biết rõ có phiêu lưu, Quý chưởng môn ngươi nói có phải hay không?”

          Nghe hắn trực tiếp điểm danh chính mình, Quý Thành Phong thanh  thanh giọng, bày ra bộ dáng chính nghĩa hiên ngang lẫm liệt, “Dược vật này nguy hại quá lớn, tại hạ bất quá là muốn khuyên Cốc lão đệ lạc đường biết quay lại, giao ra dược vật làm cho mọi người tập trung tiêu hủy thôi, miễn cho chảy vào giang hồ độc hại võ lâm, hậu hoạn vô cùng nột.”

          Nguyên bản Cốc Thừa An cười nhạo khiến cho đám người Phong An Thanh Sương Tử sắc mặt rất khó coi, Cừu Đường bị thương một bàn tay thở hổn hển hung tợn nhìn hắn, ánh mắt như muốn rút gân lột da hắn, Quý Thành Phong khéo léo giảng hòa, lập tức thoát khỏi hiềm nghi tham lam, mọi người cũng thoải mái  hơn.

          Trên thực tế, hoàn toàn đúng như Cốc Thừa An nói, chuyện như vậy xảy ra trước mặt, có thể có mấy người không tâm động. Huống chi. . . . . .

          Bọn họ âm thầm đánh giá Triệu Phù Dao cùng Lăng Vân Thiên, trạng thái điên vừa rồi của Cốc Thừa An cơ hồ vô địch, cuối cùng cũng là do Triệu Phù Dao ra tay mới chấm dứt.

          Chuyện này chẳng phải có ý nghĩa, võ công nữ nhân này thế nhưng cao như thế, cũng không biết Tử Diễm môn từ chỗ nào bồi dưỡng ra một binh khí hình người kinh người như vậy, nếu như có thêm thời gian, chẳng phải là vô địch giang hồ sao , chỉ sợ tương lai sẽ thành thiên hạ của Tử Diễm môn!

          Tưởng tượng như vậy, có hoảng loạn, có không cam lòng, có hâm mộ lại ghen tị , đủ loại cảm xúc ngũ vị tạp trần, tuy rằng lúc nãy mệnh treo một đường, toàn bộ do Triệu Phù Dao cùng Lăng Vân Thiên mới có thể tránh được một kiếp giữ lại mạng nhỏ, nhưng loại tình cảm cũng không phải toàn bộ là cảm kích.

          Chỉ tiếc loại cảm kích sống sót sau tai nạn đã bị tưởng tượng trong tương lai Tử Diễm môn nhất thống thiên hạ khiến cho không còn mấy, ánh mắt đều trở nên phức tạp nhìn nàng.

          Thời điểm mọi người bên trong sảnh đều có tâm tư khác nhau, Cốc Thừa An ngâm một tiếng, té trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen, nhìn qua vô cùng nguy cấp, không thể cứu được .

          Thấy một màn như vậy tất cả mọi người thầm nghĩ trong lòng, thuốc này quả nhiên dược tính bá đạo! Người này chỉ sợ là không còn đường sống.

          Nếu nguy cơ giải trừ, tất cả mọi người đều buông lỏng tâm tư, Quý Thành Phong vừa rồi bị Cốc Thừa An tà nghễ liếc mắt một cái liền lập tức lui về phía sau lại tiến lên, đi đến bên cạnh Cốc Thừa An, hơi cúi xuống nói: “Cốc lão đệ a, ngươi vẫn là đem dược giao ra đây đi.”

          Phong An cùng Thanh Sương Tử thấy thế liếc nhau, song song tiến lên, Phong An thản nhiên nói: “Giết người thì đền mạng, Cốc Thừa An, ngươi hôm nay rơi xuống loại tình trạng này coi như là gieo gió gặt bão, đem dược giao ra đây, đỡ phải tai họa cho người khác.

          Cừu Đường cũng không có loại kiên nhẫn ngồi thuyết giáo như bọn họ, hắn nhìn cánh tay bị chặt đứt máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, khiến hắn chìm trong cơn giận dữ, Đạm Đài Minh Nguyệt độc thuật cao minh, nhưng y lý lại chỉ bình thường, băng bó sơ qua cho hắn một chút, thêm chút thuốc cầm máu.

          Trong mắt hắn tràn đầy hận ý, miệng thì thào một tiếng, xông lên phía trước đá một cước về phía Cốc Thừa An, Cốc Thừa An ngâm một tiếng, phun ra một búng máu, mềm nhũn nằm trên mặt đất.

          Tần Tư Viễn tay áo giương lên, ngăn trở Cừu Đường tiếp tục quyền đấm cước đá, lắc đầu nói: “Cừu minh chủ an tĩnh một chút chớ náo loạn, cần gì khó xử một người sắp chết.”

          Cừu Đường oán hận xì một tiếng khinh miệt, nhổ một bãi nước miếng lên mặt Cốc Thừa An, lúc này mới từ bỏ.

          , Cốc Thừa An  mở mắt, bỗng nhiên hắc hắc cười, thời điểm mọi người không hiểu ra sao bỗng lẩm bẩm nói: “Ta là thiên tài. . . . . . Ta quả nhiên là thiên tài. . . . . . Ta chỉ biết, ta luyện ra dược. . . . . . Các ngươi đều tranh nhau vỡ đầu. . . . . . Cốc Nhất Kỳ, hắn làm sao làm được! Hắc hắc hắc. . . . . .”

          Thanh âm của hắn có chút mơ hồ, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã , Quý Thành Phong, Phong An cùng Thanh Sương Tử nhìn  nhau, tất cả mọi người là thành danh đã lâu, ai cũng lạp không dưới mặt đến thân thủ đi sưu cốc thừa an thân thượng dược đích rơi xuống, cố tình hắn chết vị chết mạnh miệng.

          “Tiểu tử, ngươi là thiên tài thì thế nào? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, chẳng oan cho ngươi, Cốc trang chủ thu lưu ngươi, ngươi hại hắn còn chưa đủ, còn hại Cốc phu nhân cùng Cốc tiểu thư, thực là con người tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa!” Cừu Đường lại mắng, hắn mới không cần cái gì mặt mũi, hắn vốn là một người thô lỗ.

          Hiện tại thiếu một cánh tay, càng bất chấp tất cả, nếu không lấy được loại dược kia , địa vị của hắn ở Bôn Lôi Minh cũng khó có thể giữ được, cho nên không hề cố kỵ ngồi xổm xuống, vươn tay ở trên người Cốc Thừa An sờ soạng.

          Cốc Thừa An cũng không nhìn hắn cái nào, than thở nói: “Chỉ tiếc, Cốc Nhất Kỳ kia, không phải ta giết.” Thanh âm rất nhẹ, không biết có người nghe thấy hay không.

          Cừu Đường không lục soát được gì ở trên người Cốc Thừa An, thô lỗ nắm lấy cổ áo hắn, nước miếng bay loạn, “Nói! Dược ở nơi nào! Mau nói!”

          Đối phương chỉ mải ngẩn người, hoàn toàn không trả lời hắn.

          Thanh Sương Tử vung phất trần, “Theo phong cách hành sự của y, dù sao cũng ở trong Nhất Độ Sơn Trang, mọi người cùng tìm hơn phân nửa có thể tìm được.”

          “Các ngươi, các ngươi còn muốn loại dược đó ?” Triệu Phù Dao không dám tin nhìn một màn trước mắt , “Các ngươi rõ ràng thấy , nếu dùng loại này dược sẽ chết người!”

          Giới Sân đại sư cũng không lại gần đây, từ xa nhìn thấy, sắc mặt hiện lên vẻ thương hại, thấp giọng niệm một câu “A di đà phật, các vị thí chủ, hồng trần nhiều ma chướng, thỉnh tự giải quyết cho tốt.”

          Quý Thành Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao một cái, trong lòng một trận ảo não, không thể tưởng được võ công của tiểu nha đầu này tựa hồ lại cao thêm một tầng , ý tưởng vừa nãy chỉ sợ có điểm khó có thể thực hiện a.

          Tuy trong lòng suy nghĩ xấu xa, nhưng trên mặt lại vẫn một bộ chính nghĩa, “Thánh nữ chớ nên hiểu lầm, chính vì thấy loại dược này quá mức nguy hại, vậy nên tại hạ cùng với chư vị đồng đạo võ lâm mới phải tìm ra nó đem đi tiêu hủy, nếu không võ lâm nhất định nổi lên sóng gió.”

          “. . . . . .” Nếu đổi lại vẫn là Triệu Phù Dao khờ dại trước kia, chỉ sợ một phen lí do thoái thác này cũng đủ đuổi nàng đi rồi, đáng tiếc hôm nay người đứng ở chỗ này, xưa đâu bằng nay.

          Triệu Phù Dao hừ lạnh một tiếng, “Đây chính là chính ngươi nói , ngàn vạn lần đừng ăn trộm, ai ăn trộm là vương bát !”

          “Ha hả ha hả a này tất nhiên, thánh nữ xin yên tâm.” Thanh Sương Tử cũng vung phất trần, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, hảo trong lòng lại nghĩ bọn họ tu hành thiên về luyện đan thuật, trong điện người tài giỏi vô số, đến lúc đó tìm người thay đổi dược này nhất định không phải việc khó, đến lúc đó đệ nhất đại phái bạch đạo, chỉ sợ không tới phiên Thừa Thiên phái.

          Mấy người ôm tâm tư giống nhau, ứng phó Triệu Phù Dao.

          Cốc Thừa An thất thần nghe, trên mặt mang theo mỉm cười trào phúng , hơi thở mong manh thì thầm nói: “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, nhân quả luân hồi báo ứng, ha hả. . . . . . Chỉ tiếc. . . . . . Chỉ tiếc ta chỉ là thứ xuất, nếu không, ta nhất định. . . . . .”

          Thấy không tìm được dược trên người Cốc Thừa An thân, tất cả mọi người đều đã dời lực chú ý qua nơi khác, chỉ có Triệu Phù Dao nghe hắn không cam lòng nỉ non, trên mặt lộ ra khổ sở vẻ, bỗng nhiên bước tới chỗ hắn.

          “Uy ——” Lăng Vân Thiên hoảng sợ, vội vàng  kéo tay nàng, Triệu Phù Dao nghiêng đầu, hướng hắn lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì.

          Lăng Vân Thiên nghĩ nghĩ, buông tay ra, đi theo phía sau nàng cùng nhau qua đó.

          Triệu Phù Dao đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Cốc Thừa An đang ngơ ngác , nhìn chằm chằm Cốc Thừa An, đối phương chú ý tới nàng, liền nhếch miệng, “Ngươi nhìn ta. . . . . . ta nói, ta thấy ngươi nói do xuất thân không tốt. . . . . nhưng. . . . . .”

          “Ta cảm thấy được, suy nghĩ của ngươi không đúng.” Triệu Phù Dao còn thật sự theo dõi ánh mắt hắn.

          Cốc Thừa An ngẩn người, khàn khàn hỏi lại: “Vì cái gì. . . . . . ?”

          “Ta, ta trước kia cũng không phải cái gì thánh nữ, ta xuất thân so với ngươi còn không bằng đâu, không biết cha là ai, nương lại mất sớm, mỗi ngày còn không đủ ăn không đủ mặc.”

          Nguyên bản Cốc Thừa An đang nhắm hai mắt lại, nghe vậy miễn cưỡng mở ra liếc mắt nhìn nàng một cái, “Chê cười, như thế nào có thể. . . . . .”

          Mọi người xung quanh nguyên bản không biết trong hồ lô của Triệu Phù Dao muốn bán thuốc gì, lúc này nghe nàng giống như nói chuyện gì đó khó lường, tất cả đều vểnh tai âm thầm cẩn thận nghe.

          Lăng Vân Thiên liếc mắt quét bọn họ một cái, ánh mắt sắc bén, làm hại mọi người trong lòng sợ hãi. Tuy rằng Triệu Phù Dao nói những lời đó kỳ thật không tốt lắm, nhưng Lăng Vân Thiên hiểu trong lòng nàng nghĩ gì, cũng không tính toán ngăn cản.

          “Là thật, trước kia ta chỉ là một kẻ chuyên đào hố chon người chết, mỗi ngày so với ngươi còn khổ hơn, Lý đại thúc Vương đại thúc bọn họ cũng hay khi dễ ta, cho nên ta hoàn toàn có thể hiểu được ý tưởng của ngươi muốn thay đổi mọi viêc. Nhưng ngươi giết người nhiều như vậy. . . . . .”

          “. . . . . . Đừng nói cái gì mà lên trời có chi đức. . . . . .”

          Triệu Phù Dao di  một tiếng, “Đó là cái gì?” Cốc Thừa An a  một tiếng, không nói tiếp.

          Triệu Phù Dao tiếp tục nói: “Ta là nói, ngươi giết nhiều người như vậy, xem, hiện tại chính mình sắp chết, chết rồi sau đó biến thành quỷ, vậy một đám quỷ khi dễ ngươi một con quỷ, đến lúc đó mỗi ngày lại càng không sống khá giả đi? Như vậy, rất khó chịu a.”

          Quý Thành Phong: “. . . . . .”

          Phong An: “. . . . . .”

          Thanh Sương Tử: “. . . . . .”

          Bạch Hướng Thần: “. . . . . .”

          Cừu Đường: “. . . . . .”

          Một đám người đều bắt đầu tính toán chính mình giết qua bao nhiêu người, đến lúc thọ nguyên đã tận thời điểm biến thành quỷ đánh không đánh thắng được bọn họ, sau đó tất cả đều không tự giác đánh một cái rùng mình.

          “A di đà phật, nữ thí chủ lời nói am hiểu sâu phật ý, hiểu rõ tuệ minh.” Giới Sân đại sư cúi mình vái chào, khen ngợi.

          Triệu Phù Dao ngượng ngùng gãi đầu, “Kỳ thật chỉ cần còn sống, một ngày nào đó có thể thay đổi tất cả. Nếu vị Cốc trang chủ đối với ngươi không tốt, vì cái gì không rời đi?”

          Cốc Thừa An trước mắt đã muốn mông lung, giống như nhìn thấy cái gì lại giống như cái gì cũng không nhìn thấy, “Ngươi nói rất đúng. . . . . . Ta chỉ là, bị bề ngoài che mắt, chỉ nhìn thấy mỗi một Cốc Nhất Kỳ. . . . . . Cô nương. . . . . . Ngươi cúi đầu thấp xuống một chút, ta có chuyện muốn nói. . . . . .”

          “Cáp? Cái gì?” Triệu Phù Dao nghi hoặc cúi đầu.

          Mọi người chỉ thấy Cốc Thừa An tựa hồ đem hết toàn bộ sức lực hơi ngẩng đầu, dựa vào bên tai Triệu Phù Dao khẽ nói gì đó, sau đó ngã xuống đất , nuốt xuống một hơi cuối cùng.

          Cừu Đường vẻ mặt vội vàng, “Hắn nói với ngươi cái gì? !”

          Lăng Vân Thiên thấy sắc mặt hắn không đúng, nghĩ thầm,vừa rồi Triệu Phù Dao cúi đầu thật sự là không xong, mặc kệ Cốc Thừa An cuối cùng có nói gì đó hay không, chỉ sợ nhóm người này đều có thể liên tưởng đến cái loại dược kia đi.

          Triệu Phù Dao yên lặng nhìn Cốc Thừa An, tựa hồ có nghi hoặc khó giải, một hồi lâu mới nói: “Hắn nói, kỳ thật, dược kia đã không còn.”

          Nàng vừa nói hết lời, trên mặt mọi người rõ ràng biểu hiện ra vẻ không tin .

          “Ngươi nghĩ muốn độc chiếm, điều này là không thể được, Tử Diễm môn quả nhiên chung quy cũng là tà ma ngoại đạo, tâm tư lại nặng như thế.”

          “Tuy nói hung thủ vụ huyết án của Nhất Độ sơn trang lần này không phải các ngươi, nhưng Tử Diễm môn xưa nay cũng làm nhiều việc ác, cho dù hôm nay không để các ngươi đi, cũng là hợp tình hợp lý, thánh nữ là không nghĩ tới điểm này đi?”

          “Ta lúc trước từng gặp qua Cốc Thừa An, nhìn không giống như là loại người giết huynh diệt tẩu a. Chắc lẽ kỳ thật là do Tử Diễm môm các ngươi tâm tư bất chính, dụ dỗ hắn mượn đao giết người đi.”

          Trong đại sảnh ngươi một lời ta một lời, đều muốn làm cho Triệu Phù Dao nói ra tình hình thực tế, hiển nhiên đối với lí do thoái thác của Triệu Phù Dao hoàn toàn không chịu tin tưởng.

          Lăng Vân Thiên mắt lạnh nhìn thấy, thật khó có thể phán đoán động tác cuối cùng của Cốc Thừa An kia đến tột cùng là có ý gì , nếu là có tâm châm ngòi. . . . . .

          Cũng may lần này chứng thực hung thủ gây án không phải Tử Diễm môn, nhóm người này trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp tìm ra lý do đến kiềm chế bọn họ.

          Cùng lúc đó, Thất Huyền công tử vẫn đang gảy đàn không biết từ khi nào đã thu hồi đàn cổ chậm rãi đứng lên, cao ngất mà đứng, cất cao giọng nói: “Ai nói hung thủ trong vụ huyết án của Nhất Độ sơn trang chỉ có Cốc Thừa An?”

          Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có chút khiếp sợ, Tần Tư Viễn hướng phía Thất Huyền công tử, “ý của các hạ là?”

          “Cốc Thừa An vừa mới nói qua, Cốc Nhất Kỳ không phải bị hắn giết.”

          Hắn nói như vậy, mọi người ở đây cũng mơ hồ nhớ lại, Cốc Thừa An tựa hồ than thở một câu như vậy, chính là thanh âm rất nhẹ, nhớ không rõ lắm, bọn họ đều nghĩ hắn là ăn dược nên thuận miệng nói bậy, cũng không nghĩ đến ý mà Thất Huyền công tử vừa nói.

          ” Thất Huyền công tử vì sao biết đó không phải là hắn trước khi chết hồ ngôn loạn ngữ?”

          Thất Huyền công tử vung tay áo, tựa tiếu phi tiếu, “Các ngươi cho rằng câu nói lúc hắn gần chết nói với thánh nữ Tử Diễm môn là hồ ngôn loạn ngữ, bây giờ lại cho rằng đây chỉ là một câu là hồ ngôn loạn ngữ?”

          Đạm Đài Minh Nguyệt nhăn đôi mi thanh tú, “Nói như vậy, chỗ này còn có điểm kỳ hoặc? Vụ án lại phức tạp như thế ?”

          Lăng Vân Thiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Thất Huyền công tử, vẫn cảm thấy trong lòng tựa hồ có một loại ẩn ẩn bất an, giống như chính mình đã quên mất một điểm phi thường mấu chốt gì đó, thế cho nên giờ phút này hoàn toàn không thể đoán trước sự tình phát triển sau đó.

          Mà sau đó , tầm mắt Thất Huyền công tử cũng đang hướng về phía hắn, giữa hai tròng mắt như có một tia nghiêm nghị, mang theo một loại dò xét xa lạ.

          “Chuyện phức tạp như vậy , thì phải hỏi một chút Lăng đại môn chủ Tử Diễm môn của chúng ta.”

Giang hồ góp ý ~~~