[CĐ] Chỉ Để Ý Đào Hầm – chương 60

Chương 60.

Editor: Nguyệt Hạ

Trước khi Cốc Nhất Kỳ dẫn cả nhà đến đây thành lập Nhất Độ Sơn trang, Cận Mai thành chưa từng náo nhiệt như vậy. Trước khi máu tươi của một trăm tám mươi bảy mạng người tưới khắp sơn trang, Cận Mai thành cũng chưa từng hiu quạnh như vậy.

Náo nhiệt và hiu quạnh rõ ràng mâu thuẫn như vậy, nhưng lại dung hòa một cách vi diệu tại nơi này.

Tiếng kêu bén nhọn vang lên bên tai, mang đến một cảm giác như có như không, gióng như có ai đang khẽ thì thầm bên tai, làm cho tinh thần người khác khẩn trương không thôi.

Cả tòa Cận Mai thành có rất nhiều người lạ đem theo những binh khí đủ màu lui tới, ở đầu đường thoáng nhìn qua rất vô cùng nhốn nháo, như biển người đông nghìn nghịt. Nhưng bầu không khí lại cố tình vô cùng áp lực, cơ hồ không ai phát ra âm thanh gì cả, người quen gặp nhau bất quá chỉ gật đầu chào nhau, chỉ có tiếng tay áo ma sát cùng tiếng binh khí leng keng vang lên.

Sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng không nói một lời vội vàng đến Nhất Độ Sơn trang, đi không bằng chạy, chạy không bằng dùng khinh công, trên mái hiên cảu những ngôi nhà lúc nào cũng có bóng người xoẹt qua, đều đi về một hướng.

Ngay cả dân chúng bình thường cũng cảm giác được bầu không khí không bình thường này, ngày càng ít có người ra ngoài, tất cả đều ngồi trong nhà, người tò mò thì hé nửa cửa, nhìn xung quanh mà thôi, trăm ngàn cũng không dám mở miệng ra hỏi.

Bầu không khí trầm trọng này ngay cả bọn họ đều cảm thụ được, như ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, bản năng xu lợi tị làm làm cho bọn họ phải nói năng thận trọng, yên lặng chờ xem tình hình thế nào.

Dài đến cuối phố, có tiếng vó ngựa phi, có vẻ con ngựa biết tâm tình chủ tử cấp bách, nhanh chóng phi tới trước cửa Nhất Độ Sơn trang, một nam nhân trẻ tuổi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bất chấp đất cát bụi bẩn và mồ hôi trên người, nâng bước bước thẳng đến.

Một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, ngăn cản đường đi của hắn.

Thiếu niên sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện trước cửa Nhất Độ Sơn trang có không ít người đứng đó, giống như các môn thần giữ cửa, không cho người đi vào.

“Đây là…” Hắn muốn biết một chút bây giờ là tình huống gì.

Người cản đường thiếu niên nhìn hắn, cung kính hỏi: “Xin hỏi vị thiếu hiệp này là đệ tử môn phái nào?”

“A? Tại hạ là đệ tử Linh Khê phái…” Thiếu niên hơi sửng sốt, hắn chỉ vừa nói tên môn phái, còn chưa kịp giới thiệu chính mình, đã bị đối phương đánh gãy.

“Thật có lỗi thiếu hiệp, lần này có rất nhiều người đến, cho nên vài vị chưởng môn của các đại môn phái đã thương lượng, cảm thấy nhiều người lại hỏng việc, nhưng phái vài vị đại hiệp nổi danh đi vào cũng không sao. Thiếu hiệp vất vả từ xa đến, thỉnh tạm nghỉ ngơi trong khách điếm, an tâm chờ tin tức đi.”

Ngụ ý là, loại đại sự này không tới phiên hạng người vô danh như ngươi có thể chứng kiến.

Thiếu niên phong trần mệt mỏi, nghe lời này nhất thời tức giận đỏ mặt, nhưng những tên thủ vệ này cường ngạnh, hắn không làm gì được họ, đành phải phẫn nộ rời khỏi, vừa mới được vài bước, chợt nghe phía sau tên hộ vệ đã ngăn mình lại cao giọng nói: “Tần lâu chủ? Đường xa mà đế thật vất vả ngài rồi, mau mau vào trong.”

Hắn nghe được càng thêm tức giận, quay đầu lại tiến lên tóm cổ áo người kia, “Vì sao nàng ta có thể đi vào còn ta thì không? Ngươi không phải là vì thấy người ta xinh đẹp——”

Xinh đẹp thật ra chỉ là nói bừa, hắn đang trong tình trạng lửa giận công tâm, căn bản không hề thấy hình dáng nữ nhân kia, người nọ bị nắm cổ áo cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ có ánh mắt là trở nên hung dữ, hừ một tiếng khinh thường, “Thiếu hiệp của Linh Khê phái? Chưởng môn của quý phái đừng nói mười Võ lâm danh nhân, ngay cả trong một trăm người chắc là cũng không có tên đi?”

“Ngươi…”

“Vị này người ta đường đường là Lâu chủ Cầm Kiếm Lâu Tần Tư Viễn nữ hiệp, thiếu hiệp muốn so sánh với nàng, không khỏi có chút mất mặt chứ?”

      Hắn cười nhạo vài câu, trên mặt đệ tử Linh Khê phái xuất hiện một trận hồng một trận trắng, lại cố tình không thể cãi lại được, xấu hổ không thôi.

      Tần Tư Viễn đi chưa xa, bên tai nghe thấy hai người họ nói chuyện, hơi nhíu mày, ngừng lại một chút, xoay người lại từ xa nói: “Đều là giang hồ đồng đạo, làm việc vẫn nên một vừa hai phải.”

       Tên thủ vệ nghe thấy lời của Tần Tư Viễn, tuy chưa đạt được mưu đồ, vẫn là ngậm miệng, thành ý nói: “Thật có lỗi a thiếu hiệp, ăn nói bừa bãi, xin đừng trách.”

       Thiếu niên lại không nghĩ rằng Tần Tư Viễn vì hắn nói chuyện, có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Tư Viễn. Tần Tư Viễn đã đi xa không hề biết rằng, chỉ cần một câu nói đã làm cho người ta nhớ mãi không quên.

        Giống vị đệ tử của Linh Khê phái này, người bị ngăn ở ngoài Nhất Độ sơn trang cũng rất nhiều, đại bộ phận giang hồ nhân sĩ trong Cận Mai thành cũng chưa thể đi vào Nhất Độ sơn trang, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.

          Về phần trong đó đến tột cùng là có bao nhiêu người thật tình vì Cốc Nhất Kỳ, có bao nhiêu người thuần túy chỉ là đến giúp vui hay là nhìn xem có thể được lợi gì hay không, thì thật sự khó nói.

          Tất cả mọi người đang đợi, chờ kia một khắc đã đến.

          ===============================================================================

          Hôm nay Thất Huyền công tử dậy thật sớm, dùng điểm tâm sáng, lại ở trong vườn đàn một khúc  đàn cổ, sau đó mới hướng từ từ đi đến chính sảnh .

          Đi vào bên trong , ngồi giữa chính sảnh đều là chỗ quen biết cũ.

          Chưởng môn Thừa Thiên phái Quý Thành Phong, Ngũ Độc giáo Cán Hoa tiên tử Đạm Đài Minh Nguyệt, Tam Thanh Điện Thanh Sương Tử, Bôn Lôi Minh Cừu Đường, Bích Vũ thư viện Bạch Hướng Thần, Lăng Tiêu Kiếm Phong An, còn có người sống sót duy nhất của Nhất Độ sơn trang Cốc Thừa An.

          Sắc mặt Quý Thành Phong như thường, hiển nhiên đã thoát ra từ giữa vũng nước đục, người này không hổ sừng sững ở giang hồ đã lâu, trong tình trạng như vậy , hắn lại có thể giải quyết  những người này, hiện giờ lại một lần nữa kết minh mà đến.

          Trừ bỏ những người ở ngoài, trong sảnh còn có mấy gương mặt mới, hoà thượng đầu bóng loáng tay cầm tràng hạt là Thiếu Lâm tự Giới Luật viện Giới Sân đại sư,  vị ở chỗ ngồi nhẹ nhàng đùa nghịch chén trà trong tay là lâu chủ Cầm Kiếm lâu Tần Tư Viễn, còn một người nam nhân ngồi ở góc, trong tay cầm quyển sách đọc, cũng không ngẩng đầu lên.

          Ánh mắt Thất Huyền công tử ngược lại lại dừng ở trên người hắn nhiều hơn   một chút, giống như có chuyện khó nói, lúc này Quý Thành Phong đã hướng về phía hắn vuốt chòm râu cười rộ lên, “Thất huyền công tử quả thực ở đây, chư vị, như thế nào? Ta nói nếu Thất Huyền công tử ra tay, ít ngày nữa chắc chắn sẽ tra ra manh mối của hung thủ.”

          Phong An ảm đạm cười, “Quý chưởng môn không sợ thì tốt .”

          Lời vừa nói ra, Thất Huyền công tử liền biết hiềm khích giữa những người này vẫn còn tồn tại, chỉ là tạm thời đè xuống. Hai tay hắn chắp ở sau người, chậm rì rì đi đến chỗ ngồi, nửa điểm cũng không vội vàng xao động. Đúng lúc này một người lao tới đưa tay muốn túm bờ vai của hắn, hắn hơi nghiêng thân mình sang bên, trên tay đã nhanh chóng bắt cổ tay của kẻ đánh lén, ai ngờ người nọ lại bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn !

          —— Cốc Thừa An.

          Hắn bang bang dập đầu ba cái, trên trán liền đẫm máu, hắn cũng không để ý, thẳng thắn nói: “Thỉnh công tử nói cho ta biết ai là hung thủ, ta phải chính tay đâm chết kẻ này thay huynh trưởng báo thù!”

          Thất Huyền công tử dừng lại, thản nhiên nhìn hắn một cái, nhất thời không nói gì, qua một hồi lâu, bỗng nhiên giống như  trở nên thực sung sướng, “Yên tâm, sẽ không để cho ngươi thất vọng.”

          Lời vừa nói ra, mọi người bắt đầu xôn xao, Giới Sân đại sư lần tràng hạt, miệng niệm phật hiệu, “A di đà phật, thỉnh thí chủ nói rõ, Cốc trang chủ cả đời làm việc thiện, hành y tế thế, không nên có kết cục như vậy.”

          Mọi người bên cạnh vừa muốn gật đầu, lại nghe Thất Huyền công tử nói: “Nhân quả luân hồi, sao biết không phải báo ứng?”

          Lần này mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có chút mờ mịt, vẫn là Quý Thành Phong cáo già, “Báo ứng là do trời định, hiện giờ vẫn là chính sự quan trọng hơn, chúng ta hôm nay tụ tập ở đây, chính là vì đòi lại công đạo cho Cốc huynh, còn thỉnh Thất Huyền công tử không nên kéo dài, mau chóng vạch trần hung thủ.”

          Vừa dứt lời, chợt nghe từ cửa truyền đến một giọng nam, “Quý chưởng môn vội vàng như vậy, có thể khiến các hạ không thể như ý nguyện rồi .” Theo thanh âm nói chuyện, một nam một nữ nhanh nhẹn đi tới, nam nhân tao nhã vô song, lại đúng là người  bọn họ mới “Gặp qua” lần trước ,tự xưng chưởng môn Tử Diễm môn Lăng Vân Thiên, mà nữ nhân còn lại chính là vị thánh nữ gần đây rất nổi bật Triệu Phù Dao.

          Quý Thành Phong thấy Lăng Vân Thiên còn đỡ, vừa thấy Triệu Phù Dao thì thù mới hận cũ nảy lên trong lòng.

          Nếu không có nha đầu này, hắn sao có thể mất đi cơ hội tru sát hung thủ vụ án Nhất Độ sơn trang tăng lên uy vọng, tệ hơn thế còn bị mất kế hoạch liên hợp giang hồ bạch đạo tiêu diệt Tử Diễm môn, còn ở trước mặt nhiều người bị nàng đâm một kiếm xuyên thấu bả vai làm mất mặt đến cực điểm, còn bị Lăng Vân Thiên đánh vào mặt!

          Đây quả thực là thù không đội trời chung.

          Cho nên hắn hừ lạnh một tiếng, “Thất Huyền công tử quả nhiên nói được thì làm được, hung thủ đã chui đầu vô lưới đến đây, thật là thần cơ diệu toán, mọi người, lúc này không thể buông tha bọn họ!”

          Hắn khó chịu, người khác cũng rục rịch theo, chỉ có Tần Tư Viễn buông chén trà lẳng lặng nhìn người gọi là “Lăng Vân Thiên” kia , trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

          Không có. . . . . . Không có khối tê bội kia. Người này, là thật hay giả?

          Lăng Vân Thiên chú ý tới có người đang đánh giá chính mình, dư quang trông thấy Tần Tư Viễn, lần trước không thấy nàng, còn tưởng rằng nàng rốt cục cũng không  tham dự lần tụ họp này, không thể tưởng được vẫn là đến đây.

          Ánh mắt hắn từ  trên người Tần Tư Viễn lướt qua, khẽ nhíu mày,  không thể không lắc đầu, ý bảo nàng không cần xúc động, Tần Tư Viễn âm thầm hừ lạnh một tiếng, lại chung quy không có đứng dậy, không cùng mọi người tham dự.

          “Nha, Tần tỷ tỷ, thật tốt chúng ta lại gặp mặt, gần đây kỹ thuật vẽ tranh của ta lại tiến bộ, lần sau ta lại vẽ một bức tranh tặng ngươi.” Triệu Phù Dao nháy mắt mấy cái, nhìn qua cực kỳ cao hứng, không có một tia khẩn trương.

          Hai người này xuất hiện ở trong này vốn khiến cho mọi người kỳ quái, hiện giờ thấy bọn họ bình tĩnh, liền càng thêm cảnh giác, không có hành động thiếu suy nghĩ.

          Triệu Phù Dao cùng Tần Tư Viễn chào hỏi xong, đảo mắt nhìn đến Quý Thành Phong,liền không cao hứng , nam nhân này khiến nàng lưu lại bóng ma quá sâu, thế cho nên nhìn thấy liền buồn nôn, ngay cả vết thương trên vai cho dù đã khỏi hẳn  giống như lại vô cùng đau đớn.

          Trên mặt nàng chán ghét hắn rõ ràng như vậy, sao Quý Thành Phong có thể không nhìn ra, nhưng hắn tự nhủ, không cùng tiểu nha đầu kia chấp nhặt, đợi thời điểm đem người bắt lại, còn không phải muốn tra tấn thế nào liền tra tấn như thế sao. Ân, nha đầu kia một đoạn thời gian không thấy, nhưng thật ra nẩy nở  không ít, nhìn qua lại hơi có chút phong vận . . . . . .

          Quý Thành Phong nghĩ, hòa ái cười nói: “Thánh nữ lần trước hình như cũng nói qua muốn đưa Quý mỗ một bức tranh đẹp .”

          Triệu Phù Dao khí sát, cả giận nói: “Không cho ngươi, ngươi cũng không xứng với nó !”

          Người khác không hiểu được, Tần Tư Viễn cùng Quý Thành Phong lại phi thường hiểu được bản vẽ đẹp kia là cái gì, Tần Tư Viễn lập tức lộ ra nhợt nhạt mỉm cười, Quý Thành Phong vẻ mặt cứng ngắc.

          Nàng, nàng, nàng nói hắn ngay cả vương bát đều không xứng ? ! Quả thực to gan lớn mật!

          “Thánh nữ, Quý mỗ cũng không cùng ngươi so đo miệng lưỡi lợi hại, giết người thì đền mạng, Quý mỗ thật muốn nhìn các ngươi đắc ý tới khi nào!”

           Không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, người tạo thành hết thảy ngọn nguồn là Thất Huyền công tử lại vẫn ung dung ngồi, thản nhiên nói một câu, “Ta khi nào thì nói qua, hung thủ là hai người bọn họ ?”

          Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.

          Thật lâu sau, Đạm Đài Minh Nguyệt cười duyên một tiếng, giảm bớt  không khí kỳ lạ, “Thất Huyền công tử thật hay nói giỡn, ngươi nói hung thủ tự chui đầu vado lưới, kẻ chui đầu vào lưới này, không phải là hai vị khách quý của Tử Diễm môn sao?”

          “Đúng vậy, đừng vòng vo, có gì nói mau!” Cừu Đường đem đại chưởng hướng trên bàn trà vỗ, hoàn toan là một kẻ thô lỗ.

          “Kẻ chui đầu vào lưới, không chỉ có bọn họ.” Thất Huyền công tử bất vi sở động, lẳng lặng nhìn Lăng Vân Thiên cùng Triệu Phù Dao một cái, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài, “Còn có những người trong hai ngày gần đây đến Cận Mai  thành, còn có ——” , hắn quay đầu nhìn mọi người trong sảnh, “Các ngươi.”

          “Vớ vẩn! Ngươi nói nhiều như vậy, lão tử kính ngươi là một người nhã nhặn, nhưng cũng không phải là người tuỳ tiện cho ngươi hắt nước bẩn!” Cừu Đường lập tức biến sắc, vỗ án dựng lên, đương trường liền nổi giận.

          Bộ dáng này của hắn, người khác cũng không có tức giận, vừa nghe chính mình cũng bị hoài nghi là hung thủ, thần sắc trên mặt liền trầm xuống.

          Thanh Sương Tử khẽ lay phất trần, lạnh lùng nói: “Thất Huyền công tử, lão phu kính ngươi vì hành vi đại nghĩa từ trước của người trong giang hồ, nhưng cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung.”

          Khi bọn họ nói chuyện, Lăng Vân Thiên mang Triệu Phù Dao, nghênh ngang chạy đến tọa ỷ ngồi xuống, hôm nay bọn họ đến diễn trò cũng đến xem diễn, hắn nắm giữ hết thảy  hành vi của mỗi người ,đối với mọi người tự cho là đúng hắn chỉ luôn tràn ngập nụ cười.

          Triệu Phù Dao nhìn nhìn Tần Tư Viễn, lại nhìn sang bên kia Đạm Đài Minh Nguyệt phong tình vạn chủng, hai mắt tỏa sáng. Nếu nói Tần Tư Viễn là dáng vẻ quý xa cách, Đạm Đài Minh Nguyệt lại như hoa thược dược, xinh đẹp đa tình.

          Đây là yêu nữ a, họ đều là tiền bối của nàng a! ( vâng, chị vẫn chưa từ bỏ ước mơ trở thành yêu nữ J)))))

          Từ trước nàng vẫn cảm thấy được ở trước mặt Tần Tư Viễn nàng luôn thấp hơn một bậc , hiện tại đi theo Lăng Vân Thiên học đọc sách viết chữ, hiện giờ cảm thấy được chính mình cũng không tính dốt đặc cán mai , không khỏi đứng thẳng lưng, nhìn qua vô cùng cao hứng.

          Tần Tư Viễn kỳ quái nhìn nàng một cái, không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, không hé răng.

          Mọi người chợt nghe Thất Huyền công tử nói: “Tất nhiên, nếu không có chứng cớ, chỉ trích lung tung cũng không ý nghĩa, sao có thể qua loa tắc trách được. Liền tỷ như một trăm tám mươi bảy thi thể của Nhất Độ sơn trang quỷ dị cháy hóa thành tro bụi, cũng làm người ta khó hiểu. Cốc tiên sinh, ngươi nói có phải thế không?”

          Hắn bỗng nhiên đề cập đến vấn đề tất cả mọi người đều không biết, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Cốc Thừa An đang toàn tâm toàn ý chờ chính tay đâm hung thủ , biểu tình có chút nghiền ngẫm.

          “Ngươi vừa rồi nói cái gì? Đại ca của ta, tẩu tử của ta, chất nữ của ta, di thể của bọn họ, cháy ? Bị đốt?” Hắn nghe vậy sửng sốt, biểu tình không hề sơ hở, nháy mắt kinh ngạc cùng bi phẫn cơ hồ khiến cho mọi người không đành lòng nhìn thẳng.

          “Ngươi quan tâm thân nhân của chính mình như vậy, mà ngay cả di thể bọn họ bị cháy cũng không biết, thật sự là thiên hạ kỳ văn.” Lăng Vân Thiên mắt lạnh nhìn thấy, bỗng nhiên thản nhiên nói.

          Cốc Thừa An bỗng nhiên đứng dậy, “Ngươi có ý tứ gì? !”

Giang hồ góp ý ~~~